Cuộc
sống vợ chồng vẫn còn đang mặn nồng thì một sáng thức dậy, tôi đã ngã
quỵ khi lay mãi mà chồng không chịu dậy nữa. Thì ra, anh đã đột tử vì bị
cảm ban đêm mà tôi không hay biết. Vậy là, sau đám cưới vừa mới diễn ra
là đám tang buồn thảm của anh.
(Ảnh minh họa - Nguồn: inmagine)
Ngày
đưa tiễn chồng ra đồng, tôi đã khóc đến cạn khô nước mắt. Không đêm nào
ngủ mà tôi lại không nhớ đến anh. Thậm chí tôi còn mơ, anh vẫn như đang
ở bên tôi, ăn ngủ cùng tôi nữa. Tôi trở nên trầm cảm, lặng lẽ. Nếu
không đang mang bầu, chắc tôi đã phát điên lên.
Sau
ngày chồng mất 1 tháng, bố mẹ đẻ qua nhà chồng xin phép đưa tôi về chơi
nhà. Những ngày ở nhà ngoại là những ngày bố mẹ đã hết lời khuyên tôi
nên bỏ cái thai trong bụng đi. Bố mẹ tôi bảo: “Con bỏ đi, bởi không có
gì vướng bận sẽ dễ dàng làm lại cuộc đời”. Thế nhưng tôi không đồng ý.
Thậm
chí, nhiều lần ông bà còn định lừa gạt để bắt tôi uống thuốc phá thai
nhưng tôi đều phát hiện ra. Thuyết phục ngọt nhạt mãi không được, ba mẹ
còn bắt anh trai kéo tay tôi tới bác sĩ bỏ thai. Nhưng khi tới đây, anh
trai chẳng đành lòng khi thấy tôi khóc hết nước mắt. Anh bảo tôi hãy suy
nghĩ thật kỹ và tự quyết định cuộc đời mình.
Tất
nhiên, sau khi quyết định giữ con lại, tôi không dám trở về nhà đẻ nữa.
Bởi vì bố mẹ tôi sẽ tức giận vì tôi quá ngu không nghe lời ông bà. Tôi
cũng không muốn gọi điện cho bố mẹ chồng biết vì ông bà cũng đều luống
tuổi. Họ sẽ khó bảo vệ tôi trước gia đình nhà đẻ tôi.
Tôi
lao ra bến xe ô tô tới một tỉnh lẻ. Ở đây tôi có cô bạn thân học cùng
đại học với tôi. Cũng may bạn tôi vẫn đón nhận và cho tôi ở nhờ. Thậm
chí cô ấy còn tìm việc làm để tôi có tiền trang trải cuộc sống.
Hiện,
theo lịch siêu âm thì chỉ còn nửa tháng nữa tôi sẽ đến ngày sinh nở. Để
không làm phiền cô bạn thân, tôi cũng đã chuyển đến một nơi ở mới gần
đó. Nhiều đêm nằm, tôi trằn trọc không sao ngủ nổi.
Tôi
nhớ chồng đến phát khóc. Ước gì anh vẫn còn sống đến tận ngày con tôi
chào đời để được nhìn mặt con yêu. Ước gì, anh có thể ở bên tôi những
lúc buồn tủi thân cô thế cô nơi đất khách quê người này.
Đã
từ lâu, tôi vẫn chuẩn bị tinh thần làm mẹ đơn thân. Tôi biết cuộc sống
sau này sẽ rất vất vả. Nhưng tôi yêu con hơn hết thảy mọi điều. Tôi có
thể hy sinh đời mình để nuôi con khôn lớn.